Em nó xinh ngon như thiên thần mà lại đi show hàng. Khi nhìn thấy cảnh đó, tôi lập tức định bỏ chạy. Cái nhìn gầm gừ trên khuôn mặt anh ta khiến tôi tin rằng tôi sắp bị tổn thương, và sẽ bị tổn thương rất nặng. Nhưng đã quá muộn. Anh ta túm lấy áo tôi và ném tôi vào thang máy, đồng thời bấm nút đóng cửa. Tôi giơ nắm đấm lên để tự vệ. Tôi không nên làm thế. Anh ta đập vỡ hàng phòng ngự của tôi (không chỉ làm bầm tím cánh tay mà còn cả lòng tự trọng của tôi), đập cẳng tay vào cổ họng tôi và đẩy tôi vào chiếc gương nguy hiểm. Tôi nhìn qua anh ta và thấy cửa thang máy từ từ đóng lại, định đoạt số phận của tôi và dập tắt mọi hy vọng còn sót lại trong cái hàm kim loại đó. “Cái quái gì vậy!” anh rên rỉ, cố gắng phát âm từng từ khi khuỷu tay anh ấn vào yết hầu. “Anh nghĩ tôi ngu ngốc à?” Anh ta khạc nhổ vào mặt tôi và thúc mạnh hơn vào tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy vẻ cay độc. Tôi đã là người tệ nhất rồi. Tôi gạt suy nghĩ đó sang một bên và dùng đến chiến lược thường thấy của mình là giả vờ ngốc.

Em nó xinh ngon như thiên thần mà lại đi show hàng